Sunday, April 23, 2006

Ông Mười và “ngôi nhà xích lô”

Đã gần 20 năm rồi ông Mười vẫn ngồi trên "ngôi nhà xích lô" của mình - Ảnh: Nguyễn Bình

Tuoi Tre Online - Ông Mười sống trên chiếc xích lô đã gần 20 năm rồi, kể từ ngày bán nhà chạy lo thuốc thang cho bà Mười.

Sức lực của tuổi ngấp nghé 90 không cho phép ông đạp xe kiếm sống nhưng ông vẫn giữ chiếc xích lô để sống với hoài niệm về người vợ và chờ ngày ra đi bằng tình thương của bà con xóm nghèo...

Anh Tư, anh Được xe ôm ở ngã ba Trần Khắc Chân, Trần Khánh Dư (Q.1, TP.HCM) lo lắng khi đưa tôi đi tìm ông Mười : “Mới sáng nay còn thấy ổng đậu xe dưới tán cây bên bờ kênh Nhiêu Lộc đó mà, hổng biết ổng đi đâu rồi, hay là lại mất xe nên đi kiếm?”.

Tìm mãi mới thấy ông Mười đang đậu xe trong con hẻm 59, ông cười móm mém: “Nắng nóng quá nên tui lùi xe vô đây cho mát một chút mà”. Tìm được ông, anh Tư, anh Được mới thở phào tất tả chạy đi bắt khách. Bà con lao động khu xóm Miễu - Tân Định (Q.1, TP.HCM) ai cũng xem ông Mười như bà con ruột thịt.

Nghèo vậy mà chị bán rau tan chợ về vẫn giúi cho ông một, hai ngàn đồng; anh xe ôm hôm nào chở được khách nhiều cũng đưa ông đi ăn tô phở bò hay đĩa cơm tấm; còn mấy anh ở công ty ngay ngã ba Trần Khắc Chân - Trần Khánh Dư hễ gặp là hỏi thăm, cho tiền, cho áo quần, chăn mền... Anh Được xe ôm nói: “Tui chưa từng thấy ai khổ như ông Mười, tuổi cao như vậy mà mười mấy năm ngủ ngồi trên xích lô!”.

Ngày trước vợ chồng ông Lê Văn Đặng (ông thích mọi người gọi theo tên vợ là Mười) tuy không có con cái, nhưng sống trong căn nhà đầu hẻm ở xóm lao động ven bờ kênh đen với nhiều kỷ niệm đầm ấm, đầy ắp tình thương. Rồi những năm 1980 - cái thời bao cấp khốn khó, bà Mười lâm bệnh nặng, ông phải bán căn nhà đầu hẻm để tìm mua căn nhỏ hơn, nằm sâu trong hẻm hơn để có tiền mua thuốc tây chợ đen cho bà Mười.

Bà Mười đã có tuổi nên ngày càng yếu dần, gánh nặng cơm áo càng nặng hơn trên vai ông Mười. Bà con kể khi bà Mười trở bệnh, ông đạp xe tới tận khuya, tìm đón những người khách cuối cùng trên phố để có tiền lo thuốc thang cho vợ. Hôm đạp xe về tới nhà, nghe bà con đã đưa bà Mười đi cấp cứu, ông tất tả đạp xe sang Bệnh viện Nhân Dân Gia Định ngay và khi nghe bác sĩ cho biết bà Mười bị bệnh nan y, chuyện sống chết chỉ tính từng ngày từng tháng, ông Mười như muốn xỉu.

Để lưu giữ hình ảnh xích lô, Saigontourist đã có đề án lập đội xe xích lô cao cấp chuyên phục vụ du khách hoạt động tại khu vực trung tâm

Sài Gòn. Tại Hà Nội, Hội An, Huế... cũng đã có những đội xe xích lô chuyên phục vụ du khách. Các nước trong khu vực cũng giữ gìn hình ảnh xe kéo, xe lôi, xích lô... bằng việc duy trì khai thác theo hướng phục vụ du lịch.

Ông vào phòng bệnh nắm tay bà và nói: “ Bà phải sống, bà ơi...”. Gia tài người đạp xích lô có gì đâu ngoài chiếc xe ba bánh cà tàng! Suy nghĩ suốt đêm, sáng ra bà con xóm Miễu thấy ông Mười gọi người tới bán căn nhà. Thuốc đặc trị mắc cỡ nào, nghe ở đâu có thuốc quí là ông Mười không ngần ngại đạp xe tìm mua cho bằng được.

Những ngày ấy ông giấu kín chuyện bán nhà lo thuốc thang, có lúc bà Mười tỉnh táo hỏi ông chuyện cơm nước, nhà cửa... ông chỉ cười bảo: “Mình tui ăn uống cái gì cũng xong mà, bà yên tâm dưỡng bệnh đi...”. Cả năm trời bà Mười nằm viện thì ngần ấy thời gian ông Mười phải ngủ ngồi trên chiếc xích lô.

Bao năm vật lộn với bệnh tật, bà Mười trút hơi thở cuối cùng trên tay ông Mười vào đầu năm 1990, ông khóc như chưa bao giờ được khóc. Tiền bán nhà lo thuốc thang điều trị cho vợ gần cả năm đã cạn kiệt, chỉ vừa đủ thuê nhà đòn làm ma chay và đưa bà Mười đi chôn cất ở nghĩa trang Gò Dưa. Ông Mười trở về sống cô độc trên ngôi nhà - xích lô của mình, mãi dằn vặt vì đã không đủ sức cứu sống người vợ thương yêu...

Gần 20 năm ngủ ngồi trên xích lô

Không ai có thể tin rằng người đàn ông đã gần 90 tuổi này lại có thể ngủ ngồi trong suốt gần 20 năm dài đăng đẳng. Bà con chỉ biết những đêm mưa to gió lớn họ lại nghe tiếng ông Mười kéo xe kẽo kẹt trên phố vắng đi tìm những hàng hiên lớn để tránh mưa, ngày nắng đổ lửa lại thấy ông lụi hụi kéo xe đi tìm những tán cây có bóng mát hay những con hẻm nhỏ xíu chui vào để trú thân.

Ngồi trên xích lô hoài cũng mỏi, trưa nay ông Mười tìm cho mình một giấc ngủ trưa dưới hàng hiên - Ảnh: Nguyễn Bình

Ông Mười bảo: “Thường thì tui cũng ít ngủ vì đêm lạnh quá ngủ không được, thôi đành thức tới sáng luôn, vợ tui nằm ngoài kia còn lạnh hơn mà”. Hồi trước, địa phương thấy ông Mười không nhà không cửa nên đưa ông vào nhà dưỡng lão Thị Nghè, nhưng chỉ một thời gian ngắn ông lại xin ra. Ông kể lể: “Tui ở xóm này quen nhà quen cửa rồi, mình không có nhà nhưng mỗi sáng nhìn thấy bà con lối xóm đi ra đi vào cũng ấm cái bụng”.

Anh Được xe ôm cho biết: “Ông Mười cũng có một đứa cháu xa nhưng tính khí thất thường, lâu lâu có tiền cũng tìm sang mua cho ông ít thức ăn, còn khi hết tiền thì cũng mò sang xin tiền ông, tụi tui cự nự hoài hà. Khổ đến vậy mà bọn xấu còn lấy trộm xích lô của ông đến mấy lần. Không hiểu chiếc xích lô đáng giá bao nhiêu mà lấy cắp làm chi cho tội ổng.

Trong thùng xe cũng chỉ có hai bộ đồ, cái mền cũ và tấm nilông che mưa thôi chứ có tiền bạc gì đâu. Không xe, nên ông Mười mấy phen phải nằm dưới đất ngủ, tụi tui lại gom góp mỗi người một ít tiền đi mua cho ổng chiếc xe khác, vì sống trên xe lâu ngày quen rồi, tìm cách đưa ổng vô nhà là ổng cự liền”.

Hồi còn khỏe, cứ lâu lâu ông Mười lại được bà con gom góp cho ít tiền lên Gò Dưa thăm mộ bà Mười; sau này yếu quá bà con lại hùn tiền cho ông bốc mộ đưa bà Mười về chùa Vạn Thọ. Ông vui lắm, bảo với tôi: “Từ hồi đưa bả về chùa tui lên thăm hoài, cứ ngày rằm là tui mua ít nhang đèn, mấy thứ trái cây mà hồi trước bả thích ăn để lên chùa trò chuyện với bả...”.

Tình làng xóm lo lắng cho ông là vậy, nhưng phần lớn đều là người lao động nghèo của xóm kênh nước đen Nhiêu Lộc ngày trước nên ai cũng bù đầu lo toan với cuộc sống, nhiều khi quên bẵng đi, có lúc hai ba ngày trời ông Mười cứ ngồi đó trên xích lô mà không có hột cơm, chẳng màng tắm rửa...

Năm nay ông Mười đã bước qua tuổi 87. Ông vẫn một thân một mình sống thui thủi trên “ngôi nhà xích lô” của mình. Có người cho biết ông đã trăng trối: một sáng nào đó ông ra đi thì nên đưa ông vào chùa Vạn Thọ cho ông có bạn có đôi với bà Mười.

Nhưng ông trời vẫn chưa muốn ông Mười ra đi, chiếc xích lô của người phu xích lô còm cõi vẫn lặng lẽ bên đường chờ ngày về với người vợ thương yêu. Thân phận chiếc xích lô cũng buồn như chính cuộc đời của người phu xe già cả này…Ngày mai có còn ai thấy xích lô trên đường, và ngày mai có còn ai thấy ông Mười trên phố vắng...

Còn có một người đàn bà, chị sinh ra ở làng Vạn Phúc, nhưng chị bảo “mà nào có phúc, đói vàng mắt từ tấm bé”.
Chị vốn là vợ của người phu xe, nhưng phận nghèo đưa đẩy… Một câu chuyện không có nước mắt, chỉ có mồ hôi của một ý chí và máu của lòng dũng cảm.

NGUYÊN THẢO

(source: http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=126530&ChannelID=89)

No comments: