Sunday, April 23, 2006

Người đàn bà đạp xích lô

Chị Đặng Thị Thuận trên chiếc xích lô bên cạnh xưởng gỗ, nơi chị hay chở thuê hàng tạ gỗ súc
Tuoi Tre Online - Những cơn gió mùa đông bắc thổi ù ù, vậy mà người đàn bà ấy vẫn phong phanh chiếc áo mỏng tang. Dựng chiếc xích lô bên hè nhà, chị ấp úng: “Vâng tôi Thuận đây, mời anh vào nhà uống chén nước, từ sáng đến giờ chẳng chạy được cuốc xe nào, trời rét không ai gọi xe cả...”.

Vợ người phu xe

Chị kể: “Tôi bất hạnh ngay từ bé anh ạ, sinh ra ở làng Vạn Phúc mà nào có phúc, đói vàng mắt từ tấm bé. Cả nhà có hàng chục miệng ăn mà ruộng hợp tác chia có năm sào. Từ thời còn bé tí tôi đã theo thầy mẹ ra đồng.

Vụ tháng năm còn kha khá, một sào cũng kiếm được gần hai tạ, bữa cháo bữa cơm qua ngày. Đến tháng mười là đã lo đói, mỗi sào trúng lắm cũng chỉ một tạ lúa, mùa đông cả nhà khoai sắn cho qua cái đói. Học hết lớp 7 là tôi phải nghỉ học để đi cày thuê cuốc mướn quanh vùng...”.

Chị tên Đặng Thị Thuận, người làng Vạn Phúc, thôn Do Lộ, Hà Đông, Hà Tây. Anh Khai chồng chị Thuận là phu xe xích lô. Ở làng quê mọi người ít đi xe nên xe chủ yếu để chở mướn gỗ, lúa gạo, vật liệu xây dựng cho bà con quanh vùng. Cái khổ cứ quấn lấy gia đình bé nhỏ này quanh năm suốt tháng nhưng cả bốn đứa nhỏ lớn lên đều được học hành tử tế. Anh Khai bảo: “Đời làm phu xe khổ lắm, chắc không còn cái khổ nào hơn, nên tôi ráng lo cho bọn trẻ mai sau...”.

Vậy mà trời vẫn không thương. Một buổi chiều tháng 5-2000 sau chuyến chở bốn tạ gỗ từ ga Hà Đông về, anh Khai nằm vật ra giường sốt cả đêm và không thể trở dậy nổi. Chị Thuận thức đợi sáng mượn tiền lối xóm đưa chồng đi bệnh viện. Bác sĩ bảo anh Khai bị bệnh cột sống rất nặng do đạp xe quá sức, nếu như anh cứ tiếp tục đạp xe sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Đưa chồng về nhà, chị Thuận tất tả đi khắp xóm vay mượn để lo thuốc thang cho chồng. Hễ nghe nơi đâu có bài thuốc hay chữa bệnh cột sống là chị đội nón đi ngay.

Bao lần có người làng vào gọi anh Khai đi chở hàng, mấy lần anh Khai lồm cồm ngồi dậy định dắt xe đi, nhưng chị đều ngăn lại. Anh Khai thều thào: “Nếu có chết thì vẫn chưa chết ngay được, nhưng bọn trẻ cần cái ăn mỗi ngày...”. Rồi một sáng tháng 6-2000, khi anh Khai thiếp đi sau một đêm thức trắng vì đau, có người vào gọi: “Ông Khai có nhà không, có chở gỗ đi ga Vạn Phúc?”.

Chị Thuận đang thái rau lợn sau nhà, buột miệng lên tiếng: “Có, có đấy, bác chờ em với...”. Chị vội lên nhà mặc chiếc áo lính của chồng, đội chiếc mũ cối và dắt chiếc xích lô ra. Người thuê chở đứng nhìn chị từ đầu đến chân và hỏi: “Đàn bà mà đạp xe là thế nào đây?”.

Chị đáp ngay: “Chồng em bỏ nghề rồi, em thay anh ấy, bác chở bao nhiêu gỗ em vẫn lo được thôi”. Hai tạ gỗ súc, chỉ bốc lên xe xích lô thôi đã thấy choáng váng hết cả người, chưa bao giờ đạp xe, chị Thuận chọn cách đẩy bộ cho chắc ăn. Ra đến ga Vạn Phúc, thả gỗ xuống xong là chị xây xẩm cả mặt mày, nhưng khi người ta chìa ra 15.000 đồng tiền công thì chị bừng tỉnh lại ngay: Vậy là có cách mưu sinh nuôi cả nhà rồi!

Không chỉ ở Do Lộ, Vạn Phúc mà còn cả Hà Đông, thậm chí lên tận Hà Nội người ta luôn bất ngờ khi thấy trong đội ngũ phu xe có một người phụ nữ. Phu xe nam chở gì thì người đàn bà này chở nấy, không từ nan bất cứ hàng hóa gì, từ lúa gạo, gỗ súc, sắt thép, ximăng...

Ban đầu chỉ 1-2 tạ, sau 4-5 tạ, 1 tấn... Ximăng 1 tấn chở đến tận chân công trình người ta trả 15.000 đồng, thợ bốc vào 5.000đ, thì chị Thuận xin nhận 20.000đ để làm chân bốc vác luôn.

Chị Thuận kể: “Một lần nhìn thấy bên kia đường có một chị phụ nữ đạp xích lô chở mấy đứa trẻ đi học, tôi mừng lắm vì nghĩ mình đã có đồng nghiệp rồi. Sau này tôi mới biết chị ấy ở La Ba cũng nghèo khó như tôi, nhưng chỉ đạp xe có một thời gian ngắn là nghỉ vì cái nghề phu xe nhọc nhằn quá!”.

Người đàn bà đạp xích lô và bé Thanh - cô con gái học sinh giỏi nhiều năm liền
Người đàn bà dũng cảm!

Mùa hè nắng như thiêu đốt, mùa đông mưa phùn rét mướt, vậy mà chưa một ngày nào chị Thuận bỏ một cuốc xe. Cứ tờ mờ sáng thổi cơm cho chồng con xong là chị dắt xích lô ra quốc lộ đón khách chở hàng.

Bình thường mỗi ngày đạp xe 30-40km kiếm cũng được 30.000 đồng, ngày đắt khách được trên 40.000đ, nhiều người cám cảnh người đàn bà khốn cùng này nên thường cho thêm 5.000 - 10.000 đồng, nhưng cũng có ngày mưa bão không kiếm được đồng nào. Rồi có một lần tai nạn ập đến đã tưởng chừng như cướp đi sinh mạng của người đàn bà này...

Nhận chở đến năm tạ gỗ ra chợ Hà Đông khi tất cả nam phu xe đều lắc đầu lè lưỡi chào thua - chị Thuận đang cần tiền lo thuốc thang cho chồng. Do gỗ quá nặng nên xe gãy bánh đổ nhào, chị ngã xuống đất, hai súc gỗ to đùng đổ ập chẹt vào đầu chị làm toác nửa mảnh da đầu, lòi cả sọ trắng.

Người đi đường xúm vào cứu người bị nạn, không ai nghĩ người đàn bà này sẽ qua cơn nguy kịch. Khi tỉnh dậy, chị Thuận thấy mình đang nằm trong phòng cấp cứu Viện Quân y 103. Người thuê chở gỗ cũng có mặt, ông ta trả tiền công cho chị 15.000đ và bồi dưỡng thêm 10.000đ rồi đi mất.

Tai nạn thập tử nhất sinh vậy mà chỉ hai tháng sau, khi da đầu và tóc vẫn chưa kịp mọc trở lại, chị Thuận lại dắt xe đi chở hàng, đầu quấn chiếc khăn to để che mảng da đầu còn đỏ hỏn - chị cần kiếm tiền trả nợ...

Tháng 5-2005 một biến cố khác lại ập đến, nhưng lần này không do tai nạn mà do chị dũng cảm lao vào nguy hiểm: sau khi chở ba tạ gỗ ra ga Vạn Phúc, đã giữa trưa nhưng chị Thuận vẫn chạy dọc theo quốc lộ 6 để kiếm thêm mối hàng.

Đi ngang qua một cửa hiệu tạp hóa, chị linh tính điều chẳng lành khi thấy một thanh niên ăn mặc rất lịch sự nhưng mặt mày bặm trợn cứ đi qua đi lại chỗ hai chiếc xe máy dựng trước cửa hiệu khiến chị bất giác nghĩ ngợi: “Con xe này cũng phải hàng chục triệu, mất nó chắc chủ nhân đau lòng lắm !”.

Ngay lúc đó tên cướp đã “bắn” bay ổ khóa và dắt nhanh chiếc xe máy xuống đường chuẩn bị phóng đi, chị Thuận lao ngay vào ôm chầm lấy tên cướp và la to: “Cướp xe... cướp xe...”. Tên cướp móc dao nhọn trong người ra đâm túi bụi vào mặt chị Thuận, máu tuôn đầm đìa nhưng chị quyết không buông tên cướp. Lúc bà con xúm vào trói gô tên cướp cũng là lúc chị Thuận ngất lịm đi vì mất nhiều máu...

Sau này, Công an tỉnh Hà Tây khi đến trao bằng khen cho chị vì hành động dũng cảm bắt cướp mới cho chị hay: đó là tên cướp khét tiếng có đến năm tiền án từ Hà Nội xuống Hà Đông đánh cướp.

...Đang ngồi trò chuyện với chị Thuận thì bé Thanh vừa đi học về. Mặt cô bé xanh mét vì lạnh, chào khách xong là đi thẳng xuống bếp phụ mẹ lo cơm cho cả gia đình. Chị Thuận nhìn con trìu mến: “Cái Thanh học lớp 8, cả ba năm qua đều là học sinh giỏi nên trường miễn giảm học phí rất nhiều, khỏi phải lo gì.

Đứa con gái đầu đã lấy chồng, còn cái Nhàn đang học trung cấp ở Hà Nội, Duy Văn thì học lớp 3. Được cái trời cho tôi sức khỏe, trông tôi gầy vậy chứ không hề đau ốm gì, chỉ tội cái đầu từ hồi bị lột da do tai nạn xe nên trời lạnh là đau nhức ghê lắm…”.

Có tiếng người í ới ngoài ngõ gọi mai đi chở hàng sớm, chị Thuận vui ra mặt vì cả mấy ngày qua trời lạnh nên ít người gọi phu xe...

Không chỉ có một người, còn có cả một “đội quân” chạy xích lô đông đảo và chuyên nghiệp. Trên vùng đất biển này, họ độc chiếm nghề này khi những người đàn ông đang phải lênh đênh trên những con thuyền...

NGUYÊN THẢO

(source: http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=126710&ChannelID=89)

No comments: